Chương 12: Xót xa

Susucn Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Mừng cho sự phát triển của công ty, Triệu Thế Bình tổ chức bữa liên hoan cho toàn thể nhân viên. Nhân vật chính là cô lại không thể tránh được việc say bí tỉ do mọi người chúc rượu liên tục.
Chương 12: Xót xa
Ảnh minh họa

Rượu ngấm, đầu óc cô mơ hồ, chân không đứng vững, cô có cảm giác chỉ cần bước một bước là sẽ lăn quay ra sàn nhà ngay lập tức. Trời tối đen như mực, m sẽọi người đã về hết, chỉ còn cô và Triệu Thế Bình. Anh cũng vô cùng ga lăng đỡ cô, còn hỏi han ân cần:
- Tiểu Kỳ, cô ở đâu vậy? Tôi đưa cô về?
- Nhà...ư..trọ...thím...
- Nhà trọ thím Béo?
Triệu Thế Bình khó khăn đỡ cô đứng vững, nghĩ lại địa chỉ nhà trọ này cũng khá hợp lý, vì lần đầu va vào nhau ở trung tâm thương mại. Nhà trọ này gần ngay đó. Khi anh đỡ cô ra khỏi nhà hàng, sắp sửa gọi taxi. Thì một người đàn ông mặc vest đen bước đến, anh ta cung kính:
- Cảm ơn anh đã chăm sóc cho thiếu phu nhân của chúng tôi.
Rồi người đó định đưa tay lên đỡ Cố An Kỳ, nhưng Thế Bình phản ứng rất nhanh, liền đưa cô ra phía sau mình. Gì mà thiếu phu nhân? Anh từng xem qua hồ sơ lí lịch của cô, hiện tại cô vẫn độc thân. Hơn nữa nếu là thiếu phu nhân không phải sẽ rất giàu sao? Cố An Kỳ mà anh biết tiền không đủ tiêu, ăn không đủ no, áo không đủ ấm, mỗi lần dùng đến thẻ ATM đều rất cân nhắc từng đồng từng hào...
- Anh nhầm người à?
- Triệu tổng, tôi không nhầm. Vị này là tiểu thư Cố An Kỳ, là phu nhân của ông chủ tôi.
- Không đúng. Cô ấy độc thân.
-...
Người đàn ông mặc vest đen không nói gì, bởi lẽ anh đã nghe thấy tiếng giày của An Dực ở phía sau lưng. Cũng không cần nói thêm gì nữa rồi. Hắn âm trầm bước đến, đôi mắt sắc lạnh nhìn chăm chú cô gái bé nhỏ đang đứng không vững phía sau người đàn ông lạ mặt. Hắn khó chịu, lại còn uống say đến mức này? Còn dám ở một mình với đàn ông? Giỏi! Em giỏi rồi!
- An Kỳ!
Gì thì gì, hắn vẫn cứ phải hạ mình gọi thân mật tên cô, tay thon dài khẽ chạm lên gò má ửng đỏ của cô. Cô khẽ "ưm" một tiếng, đôi mắt mơ hồ như nhận ra người đàn ông quen thuộc đứng trước mặt mình. Liền chân tay chỉ loạn xạ, mồm lắp ba lắp bắp:
- Haha...Tên An Dực chết tiệt nhà anh...còn dám theo tôi tới đây....đồ khốn nạn, sao anh không cút về với con bồ Lý Uyển Hồng của anh ấy...đến đây làm gì...đồ khốn nạn. Thằng chồng bội bạc...
Nói xong liền lao vào đánh hắn, nhưng với sức của một người say, cô như thể mèo vờn đùa chuột. Hắn tiện tay ôm cô vào lòng, cảm giác rất muốn hợp cô vào làm một, cho cô không chạy đi đâu được nữa. Chỉ muốn ôm chặt cô, mặc cô chửi gì thì chửi, cũng là uất ức đáng lẽ ra cô nên nói. Chứ không phải chịu đựng một mình, hắn cũng vô cùng thoả mãn khi cô để tâm việc hắn qua lại với Lý Uyển Hồng, có nghĩa là cô vẫn còn quan tâm, ghen tuông...
- Vợ tôi làm phiền anh rồi. Cảm ơn.
Hắn lịch sự gật đầu với Triệu Thế Bình, anh ta cười chào thua một cái, thật bất ngờ, họ thật sự là vợ chồng?
Hắn bồng cô kiểu công chúa vào xe, ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng của cô. Lúc tỉnh như quái vật :v, khi ngủ lại vô cùng đáng yêu. Cô xoay người tìm tư thế ngủ dễ chịu nhất, đầu gối lên đùi hắn, đôi môi chúm chím, nói một vài câu vô nghĩa. Lòng An Dực lúc này mềm nhũn, chỉ muốn ăn cô ngay lập tức, nhưng biết đây là đâu, phía trên vẫn còn vệ sĩ đang lái xe, đành nhịn.
- Cậu chủ, giờ chúng ta đi đâu?
- Khách sạn gần nhất.
Hắn vừa ngồi máy bay tư nhân đến đây, còn chưa biết chỗ ở của cô ở đâu...Quên hỏi thăm nơi ở của cô, nhìn lại một lượt con mèo bé nhỏ trong lòng, phong cách ăn mặc cũng rất khác. Vô cùng khác so với trước kia, nhìn thoáng qua chất liệu quần áo, chất lượng rất kém,...cảm giác cô ăn mặc giản dị nếu không muốn nói là nghèo khổ. Trong lòng bỗng dâng lên một trận xót xa, Cố An Kỳ! Em chạy đến đây để lập nghiệp hay chịu khổ vậy? Da sạm đi, chân tay thô ráp, rốt cuộc là em muốn công ty phát triển, nên đã thực hiện bao nhiêu dự án? Hắn vẫn biết làm kiến trúc sư không phải công việc ngồi im trong phòng máy lạnh, phải chạy ngược chạy xuôi xem nơi thi công, chạy ráo chạy riết chỉnh sửa bản vẽ, còn phải kết hợp với nhà thầu để thi hành công trình. Mặc dù không biết cô làm những gì trong khoảng thời gian này, có nặng nhọc hay không, có nản chí hay không. Nhưng nhìn cô như thế này, hắn muốn mang cô về thành phố A ngay lập tức.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật