Chương 3: Dù gì cũng từng là vợ chồng

Kute Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Bữa tiệc bắt đầu, tất cả khách mời cùng người nhà yên vị chỗ ngồi, bản thân cô lại tìm chỗ khuất theo dõi toàn bộ mọi việc xung quanh diễn ra. Bố cô cũng từ đâu đi tới, trên tay là tráp đen sang trọng, cô dám đoán bên trong là quà tặng ông. Cố Hồng đi đến bên cạnh bố mình, chân hơi khuỵa xuống, tay nâng tráp đen
Chương 3: Dù gì cũng từng là vợ chồng
Ảnh minh họa


- Lần này con đặc biệt chuẩn bị cho bố một thứ.


Ông nội cô trên mặt không biểu cảm gì, nhưng ánh mắt thì sáng lên trông thấy. Ông mở chiếc hộp đen, bên trong là một bát con làm bằng đá cẩm thạch, chế tác tinh xảo, bên cạnh sườn có khắc chữ Thọ. Ông gật gù, nói một tiếng cảm ơn, sau đó quay đầu đặt chiếc hộp lên ngăn cao nhất của chiếc tủ tường. Xong, đích thân cầm micro, dành lời cảm ơn đến tất cả mọi người, nói đôi ba lời, rồi mời mọi người dùng bữa trưa. Ông quan sát một lượt, đôi mắt dừng lại trên người An Dực, rất nhanh đảo mắt tìm Cố An Kỳ. Sau khi thấy cháu gái yêu ngồi cùng các cháu khác thì yên lòng, đi đến bàn những quý ông quý bà tầm tuổi hàn huyên.


Cô cùng Châu Ngọc bàn về thời trang năm nay, vốn dĩ đều là những tiểu thư ngậm thìa vàng lớn lên, nói về những thú vui tiêu tiền không phải chuyện lạ. Châu Kiến Tường bé tuổi, không hiểu chuyện, càng không biết cô và An Dực đã li hôn, cầm tay cô reo lên như được mùa


- A! Anh rể ngồi ở kia kìa chị An Kỳ.


Châu Ngọc, Cố Giai Thành, Cố Phát và Cố Dư ngồi xung quanh bàn tròn, bỗng ái ngại nhìn Cố An Kỳ. Cô im lặng một hồi, sau đó vuốt nhẹ tóc Châu Kiến Tường


- Tiểu Tường này, anh ấy không phải anh rể của em nữa rồi.


- Tại sao?


Kiến Tường ngây ngốc hỏi, 5 người lớn xung quanh cũng không biết trả lời ra sao. Cô suy nghĩ một lát rồi trả lời


- Tại chị và anh ấy đang giận nhau, cho nên hiện tại không chơi với nhau nữa, anh ấy không còn là anh rể của em.


- Vậy có phải nếu hai người hết giận nhau, thì anh An Dực lại là anh rể của em. Đúng không?


Cô cùng 4 đứa to đầu ngồi quanh ngu người nhìn đứa trẻ lớp 3 như nhìn người ngoài hành tinh. Bỗng dưng chẳng biết trả lời thằng bé ra sao cho phải. Thôi thì đâm lao theo lao, cô chậc lưỡi


- Đúng rồi...


- Thế thì em sẽ bắt anh An Dực xin lỗi chị, để hai người không giận nhau nữa.


Thấy thằng bé thoắt cái nhảy xuống ghế, chạy về phía An Dực, cô bỗng luống cuống chân tay. Để đến lúc Cố Dư chạy theo thì Tiểu Tường đã chạy đến bên An Dực. Hai bàn cách không quá xa, đủ để nghe tiếng nói lanh lảnh của thằng bé.


- Anh rể, anh với chị An Kỳ giận nhau đúng không?


Cô muốn biết An Dực trả lời ra sao cho phải phép với một đứa trẻ con. Hắn đứng dậy, bước ra khỏi ghế, khom lưng cúi đầu bế Tiểu Tường lên. Tưởng chừng đang ngẫm nghĩ điều gì đó, lại thấy Cố Dư đi đến, thì đưa thằng bé cho cậu ấy. Bản thân nhìn Châu Kiến Tường một hồi, sau đó lên tiếng.


- Sao em lại nói thế?


- Chị An Kỳ nói anh không phải anh rể của em vì hai người đang giận nhau. Có phải không anh?


Thằng bé phụng phịu, hắn khẽ nhếch miệng cười nhạt. Tiểu Tường không đợi hắn trả lời, cu cậu nói luôn


- Cho nên hai người làm hoà đi, em chỉ muốn anh là anh rể thôi.


Nụ cười ở khoé môi hắn như đậm hơn, Cố An Kỳ cũng lừa thằng bé, mình theo cô ta cũng chẳng sao.


- Tiểu Tường yên tâm, anh mãi mãi là anh rể của em.


- Anh hứa nhé. Kí tên đóng dấu.


Thằng bé giơ ra bàn tay mập mạp, đòi móc ngoéo với hắn, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, vô tư chiều ý cu cậu. Xong xuôi, Cố Dư bế thằng bé về lại bàn ăn, kể lại chuyện cho An Kỳ nghe. Cô nghe xong tâm trạng bỗng từ hoảng loạn trở nên yên tâm bình tĩnh, cô rời khỏi bàn, đi cửa sau ra vườn. Cô tìm đường đến chiếc ghế đá, ngồi xuống. Tháo đôi giày cao gót ra khỏi chân, lâu không đi nên không quen, phía mũi chân đã đỏ ửng lên rồi. Khom lưng để tiện dùng tay xoa chân nhằm giảm đau, cô giật mình khi nghe thấy tiếng động từ phía sau. Cả thân thể bỗng đình chỉ mọi hoạt động, ở nhà mà cũng bị theo dõi nữa à? Chỉ đợi người kia lên tiếng để khỏi hãi hùng, nhưng mãi người đó không lên tiếng, cô đánh liều hỏi lớn một phen


- Ai vậy?


- Tôi.


Chỉ một từ như thế thôi, cô có thể cảm thấy được bản thân giãn ra, cảm giác rợn người biến mất. Nhưng đôi mắt trở nên lạnh nhạt, An Dực theo cô ra đây làm gì?


- Không ở trong đấy, ra đây làm gì?


Hắn tiến lên vài bước, dường như cảm nhận được sự lạnh nhạt trong câu hỏi của cô, càng không muốn trả lời. Sự im lặng của hắn khiến cô khó chịu, lúc nào cũng vậy, hắn ta cũng chỉ im lặng khi cô đặt câu hỏi. Từ vấn đề nhỏ đến vấn đề lớn, hắn không coi trọng lời nói của cô. Sự chua chát dâng lên, khoé môi giơ lên


- Tôi có nghe luật sư nói lại, rằng cô muốn chia đôi tài sản mà tôi đang sở hữu?


Nói đến đây, trong mắt hắn tràn ngập sự chán ghét, còn cô lại cảm thấy chua chát dâng lên gấp bội. Hắn ta theo cô đến đây, cũng chỉ muốn hỏi về vấn đề ly hôn? Ngoài chuyện này ra, chẳng lẽ lại không có gì nói với cô? Tại sao không xin lỗi cô về những việc làm có lỗi của mình gây ra cho cô? Tại sao không hỏi cô sau khi sống cuộc sống một mình có ổn không? Tại sao từng chung sống lại không thể hỏi han nhau một lời? Một người tiểu thư cao ngạo như cô bỗng nhiên muốn khóc thật to, rồi đánh cho hắn ra một trận. Tự hỏi bản thân hắn vô nhân tính như thế tại sao mình lại coi trọng được?


- Tôi lại không nghĩ cô muốn chia tài sản. Cố đại tiểu thư đâu phải người thiếu tiền và hám lợi?


Câu nói của hắn, 3 phần dò hỏi, 7 phần đả kích. Cô cười giảo hoạt, chua chát trả lời


- An tổng nghĩ sai rồi, tôi là loại người dù không thiếu tiền nhưng hám lợi, cá nhân tôi chịu thiệt, bị tổn thương quá nhiều thì tôi muốn đòi quyền lợi thì có gì mà phải thấy khó hiểu. Thế nào?


- Cố An Kỳ, dù gì cũng từng vợ chồng, cô càng biết rõ tính cách của tôi. Tôi cũng không ngại chia tài sản cho người bị thiệt, nhưng cô đừng nghĩ dễ lấy. Tôi biết cô không đơn giản muốn tài sản, nhưng cô cũng đừng làm xằng bậy sau lưng tôi.


Nói đến đây cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân bị sỉ nhục nghiêm trọng, bỗng nhiên bản thân bị vu khống tội trạng mình không làm.

Bản tính không muốn chịu thiệt nổi lên


- An Dực, tên khốn nhà anh. Anh đừng có mà suy bụng ta ra bụng người. Tôi không làm xằng bậy sau lưng anh, anh đang tự vả đấy à? Tôi càng không muốn gì quá đáng từ anh, anh đừng ngậm máu phun người. Anh cũng nhớ tôi và anh từng là vợ chồng? Có bao giờ anh coi tôi là vợ anh? Đồ đàn bà, đồ nhỏ mọn, trẻ con...ư


Cô chưa chửi đã, môi hồng đã bị hắn bá đạo khoá chặt. Cô sững người, tên khốn nạn, khi cô còn là vợ hắn, hắn không đụng không chạm, giờ lại cưỡng hôn cô. Cô đạp hắn ra khỏi người, tát một cái thật mạnh vào mặt An Dực cho hắn tỉnh ra. Có phải rượu ngấm không ít cho nên mới ăn nói vớ vẩn, cho nên mới làm bậy làm bạ.


- Tôi cảnh cáo anh, tôi sẽ không lấy từ anh một đồng một hào, cho nên anh thôi ngay đi. Đừng làm phiền tôi.


Nói rồi cô để lại hắn giữa trời trưa nắng gắt bên ngoài. Cô chỉnh đốn lại mình, chỉnh đốn lại tâm trạng, cô dường như cảm nhận được, đoạn tình cảm này, giảm đi không ít.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật