Chương 4: Thằng nhóc ngạo mạn

Kute Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Nàng đi qua mấy con đường, sau khoảng nửa khắc thì tới. Khung cảnh nơi đây ảo mộng, nàng cảm nhận được linh khí tinh khiết. Trước mặt là cánh cửa sắt tổ lớn giống bức tường hơn.
Chương 4: Thằng nhóc ngạo mạn
Ảnh minh họa

- Phách Linh thiên vương. Mời. Vị nữ nhân ấy cung kính nhường đường.
Nàng bước tới cánh cửa sắt mở ra. Bên trong chứa nhiều gác sách, chính giữa căn phòng là một quả cầu bay lơ lửng, nó phát sáng và xung quanh đầy kí tự kì lạ. Một nam nhân đứng quay người, khí tức toả ra khiến người run sợ. Nàng biết hắn là ai. Cánh cửa đóng lại chỉ có nàng và hắn. Không khí trầm lặng đến đáng sợ:
- Có lẽ lâu rồi chưa gặp ngay cả chút lễ nghi con cũng không biết?. Hắn cất giọng lạnh lùng tăng thêm cỗ áp bức.
Nàng cảm giác có chút oan. Nàng nên mở miệng thế nào?. Gọi là cha?. Hay chủ thượng?." Đúng là lâu quá rồi. Nên con nên gọi người là gì đây?. Tham kiến chủ thượng?". Nàng nói.
Hắn có chút ngạc nhiên. Là lâu không gặp nên kí ức hắn nhạt phai. Đứa con gái luôn cúi đầu với hắn, nhu nhược, yếu đuối trong kí ức ấy không còn. Nó đã thay đổi. Không tồi.
- Vậy để ta cho con trở về suy nghĩ câu trả lời vậy. Con gái của ta.- Hắn nói trong lời nói chứa vài phần tức giận.
-Thỉnh an phụ thân. Hắn đã gọi nàng là "con" nàng cũng không thể ngu ngốc không hiểu.
- Lại đây. Xem thử con thích hợp trở thành loại Nguyên Linh gì? Hắn nói nàng cũng mau chóng bước tới theo lời chỉ dẫn dặt tay lên quả cầu.
Nàng từ từ rót vào tinh cầu năng lượng, ánh sáng quả cầu chuyển thành màu đỏ tươi như máu. Một tấm linh phù xuất hiện từ tâm thức. Nhưng trên tấm phù lại có một con bạch hổ ẩn hiện.
- Là Nguyên Phù sư. Nhưng cũng là Nguyên Hoán Linh sư. Không tồi. Con khiến ta khá hài lòng.
Nàng nhìn vị phụ thân này. Theo như A Lan nói có thể cùng tu luyện hai chức nghiệp ngàn năm mới một người. Nàng còn nhận truyền thừa. Có thể nói nàng là thiên tài. Vậy mà chỉ nhận được hai từ "không tồi".
- Được rồi. Lui ra đi. 3 ngày sau con sẽ tới Truyền Linh các tu luyện.
-Vâng.
Thịnh Hân ra khỏi điện phát hiện tâm tư mình thể hiện nhiều quá rồi. Hắn vẫn luôn quan sát nàng. Nhưng từ ý thức đến c‌ơ th‌ể này đều buông lỏng cảnh giác. c‌ơ th‌ể này tin tưởng và muốn thân cận hắn. Cũng đúng đó là cha của c‌ơ th‌ể nàng đang sống.
"A". Nàng kêu lên A Lan lo lắng chạy tới hỏi han. Có chút phiền.
- Ha. Ngay cả viên đá nhỏ cũng không tránh được. Ngươi thực sự nhận được truyền thừa của Phách Linh?-. Một đứa trẻ mặc hắc y trên cổ tay áo và viên cổ thêu hoa bằng chỉ vàng. Hắn là huyết Liên Kiếm thiên vương: Lạc Thủy Dã. Thiên tài trong những thiên tài của Vạn Quỷ. Hắn cao ngạo, tự đại. Vì. Hắn xứng đáng.
Thịnh Hân quay lại nhìn thằng nhóc ném đá vào đầu nàng. Đúng. Chỉ là một thằng nhóc thối. Nàng nhìn hắn rồi quay đi. Đã là một đứa nhóc thì không chấp nhặt.
- Ngươi đứng lại. Ta cho ngươi đi sao. Ngươi còn chưa chào hỏi ta-. Hắn khoanh tay, ưỡn ngực chờ phản ứng của nàng.
- Đây là cách nhóc chứng minh bản thân mình sao?. Ức hiế‌p người khác khiến cậu tưởng họ phục tùng cậu. Điều đó chỉ khiến họ chờ mong ngày cậu bị dẫm đạp lại thôi-. Nàng nói.
Sắc mặt hắn trầm tư. Hắn không còn dáng vẻ ngạo mạn nữa mà lại trưởng thành, ổn trọng. Nàng nhìn thấy có chút ngạc nhiên. Sao ngay cả đứa trẻ cũng khó lường vậy.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật