Chồng đang thủ thỉ ‘Nằm im cho anh săn chuột vàng’ thì giật mình nghe tiếng mẹ anh: Để mẹ đặt bẫy cho

Baoanh Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Đến khổ với cảnh sống chung các chị ạ. Nhà chồng em tứ đại đồng đường sống chung với nhau nên mệt mỏi nhiều vấn đề lắm.
Chồng đang thủ thỉ ‘Nằm im cho anh săn chuột vàng’ thì giật mình nghe tiếng mẹ anh: Để mẹ đặt bẫy cho
Ảnh minh họa

Về cơ bản, nhà chồng em mọi người sống tình cảm thật. Có điều sống đông quá, sinh hoạt phức tạp. Cũng tại sau cưới vợ chồng em chưa có điều kiện ra ngoài mua nhà ở riêng. Phần nữa bố mẹ anh lại cứ muốn giữ con ở cùng cho quây quần đầm ấm thành ra bọn em cũng gật đầu chấp nhận.

Nhà có 3 tầng. Tầng 1 là bếp, nhà ăn, 1 phòng nhỏ để cụ nội chồng ngủ. Tầng 2 để 1 phòng đọc sách, xem ti vi, khách khứa ngồi đó, còn 1 phòng dành cho ông bà nội. Tầng 3 cũng có 2 phòng, 1 phòng cho bố mẹ chồng em, 1 phòng của chúng em. Hai phòng đối diện nhau nên vợ chồng em làm gì cũng phải giữ ý. Nhất là mẹ chồng em lại hay có tính tò mò, để ý.

Thật ra mẹ chồng em tính phổi bò, lại đồng bóng. Bà hay nói, nhiều khi cứ vớ đâu nói đấy nhưng không để bụng bao giờ. Chỉ mỗi cái tội đi qua là cứ ngó nghiêng phòng con dâu, chẳng mấy khi giữ ý giữ tứ cho tụi em.

Khổ vợ chồng em thì trẻ, mới cưới được vài tháng nên lúc nào cũng quấn như sam. Với lại mình thanh niên, lối sinh hoạt khác với các cụ. Mẹ chồng em nhiều khi không hiểu cho đâm ra mẹ con hay bị khục khặc.

Ngay như chuyện giờ giấc ngủ hai bên cũng khác nhau. Ông bà thì cứ 9 giờ tối là về phòng tắt điện im lìm. Trong khi giờ đó em mới vào mạng đọc báo, lướt face, làm việc. Mẹ chồng em ở bên kia thấy phòng em thắp điện sáng lại gõ cửa cằn nhằn:

“Hai đứa làm gì mà giờ này còn để điện, không biết tiết kiệm cả”.

Hoặc vợ chồng nổi hứng muốn nghe tí nhạc cũng không yên với bà. Nếu là nhạc tiền chiến, chèo, cải lương thì bà ngồi rung đùi nghe cả buổi không sao. Chứ bọn em động bật nhạc trẻ là bà chạy lại bắt tắt:

“Chúng mày nghe cái nhạc gì mà như chửi nhau thế. Nhí nha nhí nhố. Tắt ngay đi cho mẹ”.

Nói chung mẹ chồng em là độc chiếm cả căn nhà. Cụ nội, ông bà nội chồng thì già rồi, chẳng mấy khi lên tiếng. Con dâu nói gì cũng ừ, gật hết. Chỉ mỗi tụi em là khổ với bà.

Nhất là khoản riêng tư vợ chồng mới cực cơ các chị ạ. Cái tường phòng em cách âm kém lắm. Trong phòng vợ chồng mà nhí nhủm to 1 tí là bên ngoài cũng nghe thấy. Chẳng thế mà mấy lần, vợ chồng “hoạt động đêm khuya” xong, sáng mai xuống ăn sáng, mẹ chồng vừa thấy mặt con dâu đã bảo:

“Hai đứa làm gì cũng phải giữ ý chứ. Nửa đêm thở dốc với nhau thế, không biết ngượng hả”.

Ôi trời, nghe mẹ chồng nói mà em đỏ gay mặt không dám nói lại câu nào.

Tối qua cũng vậy, tranh thủ ông bà đi thăm người ốm, cụ nội, ông bà nội về giường ngủ cả rồi. Chồng em mới kéo vợ một mạch về phòng. Lão nói chẳng mấy khi bố mẹ không có nhà, phải chớp thời cơ ngay để “xung trận” cho thoải mái.

Miệng nói, tay lão đã bế em về giường, vội quá còn quên cả tắt điện. Tới đoạn cao trào, chồng em ôm vợ thủ thỉ:

“Vợ nằm yên để anh săn chuột vàng nhé. Đêm nay nhất định anh phải săn được 1 con chuột”.

Nghe lão nói em phì cười, nhưng chưa đầy nửa giây sau cả hai vợ chồng đã đứng tim nghe tiếng mẹ chồng bên ngoài nói vọng vào:

“Phòng hai đứa có chuột hả. Mở cửa để mẹ đặt bẫy ngay. Gì chứ bẫy chuột mẹ đầy”.

Lần này thì đúng là em cười không ngậm được miệng. Lão cú lắm vì “đang hay bị đứt dây đàn” mà cũng chẳng làm gì được, đành bỏ cuộc chờ bà về phòng mới tắt điện rình chuột tiếp.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật