Một chuyện ở làng

Kute Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Khu giãn dân đầu làng ngày càng phát triển mạnh mẽ trở thành một khu phố hẳn hoi. Bây giờ làng không còn độc nhất một quán thịt chó của mụ Béo nữa mà có thêm hẳn ba, bốn nhà hàng thịt chó đặc sản quê hương rất hoành tráng.
Một chuyện ở làng
Ảnh minh họa

Thêm mấy quán karaoke nhạc xập xình ầm ĩ suốt ngày. Đêm đến, nhiều lần trưởng thôn, công an xóm phải đi nhắc nhở họ mới chịu tắt nguồn tiếng động để cho dân làng ngủ nghỉ. Trong khu giãn dân ấy cũng xuất hiện nhiều ngành nghề phi nông nghiệp như sửa chữa xe máy, hàn xì cơ khí, sản xuất đồ gỗ, đồ thủ công mỹ nghệ, nước lọc đóng chai, làm bột giặt, bánh kẹo… Chất lượng thì chả biết thế nào nhưng các loại hàng hóa này đều được đem đi tiêu thụ khắp vùng.

Một bữa, công an, phòng thuế, hải quan ập vào cơ sở sản xuất của lão Ngũ, một «doanh nhân» mới nổi lên ở làng. Họ bắt được một lô một lốc những loại hàng giả do cơ sở này sản xuất như rượu, bánh kẹo, mỳ chính giả, kém chất lượng. Lập tức lão Ngũ chủ cơ sở sản xuất bị bắt tạm giữ. Hàng hóa giả, kém chất lượng bị tịch thu đem đi tiêu hủy. Biên bản được lập ngay tại chỗ. Giữa lúc các cơ quan chức năng đang tiến hành khám xét, lập biên bản thì ông chủ tịch xã cũng đến để chứng kiến. Ông chủ tịch xã chỉ mặt ông chủ làm hàng giả cảnh cáo:


- Đấy! Nhắc nhở mãi, ông có chịu nghe đâu. Bây giờ bị bắt quả tang rồi không còn kêu oan gì nữa nhé ?


Lão Ngũ, chủ xưởng sản xuất chắc buổi sáng vừa làm mấy li “cuốc lủi” rồi nên tỏ vẻ bất cần. Lão ta ngất ngư thủng thẳng bảo:


- Bắt giữ, tịch thu hàng hoá của tôi là các ông rất vô ơn!


- Tại sao lại là vô ơn ? Ông đừng có nói bậy mà tội nặng thêm đấy…


Anh công an cảnh cáo. Lão Ngũ vẫn bình tĩnh hỏi lại:


- Thế chức năng của ngành công an, phòng thuế, hải quan rồi cả chính quyền các cấp nữa là gì hả?


- Là… là… bảo vệ Pháp Luật, là để trừng trị những kẻ coi thường Pháp Luật như ông đấy hiểu không?


Ông chủ tịch xã nghiêm khắc nói. Lão Ngũ cười ngặt nghẽo:


- Đấy… đấy… tôi nói các ông rất vô ơn với các nhà sản xuất chúng tôi là ở ch‌ỗ ấ‌y đấy…

Nghe lão Ngũ nói các anh cán bộ công an, phòng thuế, hải quan và ông chủ tịch xã bực lắm. Ông chủ tịch bực bội quát:


- Gô cổ tên làm hàng giả ngoan cố, nói năng bừa bãi này lại!


Lão Ngũ xua xua tay bảo:


- Khoan hãy gô cổ... Cho tôi nói thêm câu này nữa để toàn thể dân làng đều biết đúng là cán bộ các ông là một bọn vô ơn...


Ông chủ tịch xã hậm hực:


- Vô ơn thế nào?


Lão Ngũ lè nhè:


- Thì... cho tôi hỏi thêm nhé! Nghề của các ông là làm công tác quản lý xã hội, chuyên đi bắt tội phạm, chống lại bọn chuyên sản xuất, tiêu thụ hàng giả như chúng tôi. Giả sử bây giờ... không còn bọn tội phạm, bọn làm hàng giả nữa thì... thử hỏi các ông còn có việc gì nữa mà làm hả… hả…? Các ông sẽ thất nghiệp, sẽ về vườn đuổi gà cho vợ hiểu không? Vậy nên, tôi nói các ông… vô ơn quả không sai. Nhờ có bọn vi phạm chúng tôi các ông mới có việc làm, mới có lương bổng, mới được thăng quan, tiến chức, mới có các khoản “thu hoạch” bỏ túi hằng ngày ăn uống, đem về cho vợ con… có đúng không… đúng không... đúng không? Ai trả lời cho tôi đi?

Mọi người đều ớ ra trước lý lẽ của lão chuyên sản xuất hàng giả. Lão Cốc, ông Tô và trưởng thôn Trần Kính đứng chứng kiến sự việc cũng thấy bí không trả lời được câu hỏi của lão Ngũ. Lão Cốc liền kéo ông Tô bỏ về. Họ đi được một quãng xa vẫn nghe tiếng lão Ngũ gào to: “Người ta đã tạo công ăn việc làm cho mà lại chả biết ơn, chả biểu dương khen thưởng thì thôi lại còn khám xét, bắt bớ… hơ... hơ... hơ... Ới bà con dân làng ơi ra đây mà xem bọn vô ơn này... này... hơ... hơ...”.

Đúng là cùn đến thế là cùng!

Hà Nội, Ngày 11/11/2019

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật