Mẹ vợ lỡ miệng chê rể nhà quê, chồng tự ái suốt 5 năm không thèm nhìn mặt

Baoanh Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Người ta hay bảo ‘Sẩy chân gượng lại còn vừa, sảy miệng biết nói làm sao bây giờ’, chỉ vì 1 câu nói của mẹ đẻ mà suốt 5 năm nay, chồng tôi không thèm bước chân sang nhà ngoại.
Mẹ vợ lỡ miệng chê rể nhà quê, chồng tự ái suốt 5 năm không thèm nhìn mặt
Ảnh minh họa

Tết nào thấy gia đình người ta dâu rể sum vầy, hạnh phúc tôi lại thấy chạnh lòng. Bồi hồi nghĩ lại thời điểm ấy, tôi sinh sớm hơn dự kiến đúng vào dịp Tết. Vì nhà nội cách thành phố hơn 200km nên vợ chồng tôi quyết định sang đằng ngoại ăn Tết cho ấm cúng.

Cứ nghĩ là năm nay được ăn Tết với nhà đẻ sẽ vui vẻ lắm, nào ngờ chuyện không vui lại xảy đến. Mẹ đẻ tôi tính tình xởi lởi, tốt bụng nhưng hay sướng mồm thích gì nói đấy chẳng suy nghĩ. Trong khi đó chồng tôi sinh ra ở nông thôn nên rất hay tự ái về xuất thân của mình. Ngày hôm đó, khi cả nhà đang ngồi đông đủ, quây quần bên mâm cơm thì mẹ tôi bắt đầu kêu ca, than vãn về chuyện thực phẩm đắt đỏ, vật giá leo thang…

Bà kêu theo kiểu thói quen chứ không có dụng tâm gì. Cả nhà vì đã quá quen với tính bà nên ai nấy đều tập trung ăn uống, duy chỉ có chồng tôi là lấy làm khó chịu.

‘Mẹ đang cạnh khóe vợ chồng mình ăn nhờ ở đậu đấy à’.

Đôi ba lần biết ý, tôi cũng nhắc khéo để mẹ tế nhị hơn, đồng thời cũng khuyên chồng thông cảm cho bà ngoại chỉ nói cho sướng mồm thôi chứ tâm tính tốt bụng lắm.

Nhưng cũng chỉ được vài ba ngày, tính bốc đồng hay than vãn lại tái phát. Hôm đó, bà đi sắm đồ Tết có mua cho con rể chiếc áo sơ mi mới. Về nhà bà hí hửng bảo chồng tôi thử đồ. Anh ấy mặc chiếc áo đó khá đẹp, vừa vặn nên tôi cũng hớn hở cám ơn, nịnh nọt mẹ đẻ mấy câu. Đang vui vẻ, mẹ tôi nhanh nhảu nói:

‘Mẹ bảo, anh cũng thay hết mấy cái áo cũ nhàu nát trong tủ dần đi là vừa. Ai đời mang tiếng lấy vợ thành phố mà ăn mặc lôi thôi quá người ta cười cho’.

Chỉ nói mỗi thế thôi mà không hiểu ‘chạm vào dây thần kinh’ nào mà chồng cởi phắt chiếc áo trên người rồi khăng khăng trả lại. Chờ mẹ đi khuất bóng, anh quay sang lầm bầm với tôi:

‘Sau bảo bà không phải mua cái gì cho đâu, tôi có lòng tự trọng, nghèo nhưng tụ lo được’.

Vừa sinh con xong mệt mỏi, về nhà mẹ đẻ tưởng sẽ thoải mái tư tưởng ai dè tôi phải sống trong tâm trạng căng thẳng, áp lực, vừa sợ bố mẹ phật ý vừa sợ chồng giận dỗi không hài lòng.

Dẫu khó chịu nhưng nể mặt bố mẹ vợ, chồng tôi vẫn cố gắng chịu đựng cho đến 1 hôm… Chẳng hiểu nghe chuyện ở đâu mà đang lúc ăn cơm, mẹ vui miệng kể con rể nhà hàng xóm bị nhà vợ đuổi vì tội hỗn láo. Càng kể càng bon mồm, tôi chưa kịp nhấm nháy dừng lại thì bà đã phán câu xanh rờn:

“Cái ngữ chó chui gầm chạn, ăn ở không biết điều. Nhà mình mà như thế, mẹ cũng đuổi thẳng cổ”.

Chồng tôi đang ngồi ăn cơm cũng sa sầm mặt rồi bỏ luôn đấy đứng lên nhất quyết bắt vợ về quê:

‘Đây là vì chiều cô, về cho bố mẹ chăm cữ chứ tôi nào phải loại ăn bám, chó chui gầm chạn gì mà mẹ cô cứ cạnh khóe suốt ngày như thế. Ở thế này chỉ vài hôm là tôi phát điên. Tốt nhất là thu dọn hành lý, cả nhà về quê, còn không thì tôi về 1 mình’.

Chồng đùng đùng xách valy về quê lấy lý do bà nội ốm. Bố mẹ có xin lỗi cỡ nào lão cũng không chịu nghe. Tôi chẳng còn cách nào khác đành theo vì không muốn thêm xích mích.

Từ đó đến nay đã 5 năm, chồng tôi không bao giờ đặt chân sang nhà vợ kể cả ngày lễ Tết. Dù tôi có khuyên bảo thế nào, mẹ vợ có thanh minh ra sao, anh cũng một mực giữ nguyên quan điểm. Tôi phận làm con, làm vợ, bên nào cũng nặng, chẳng biết phải cư xử thế nào cho phải.

Ảnh minh họa. Nguồn Internet 

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật