Mẹ chồng mất không nhắm mắt mà mấy anh em nhà chồng vẫn cố hỏi: Bà giấu sổ đỏ ở đâu

Baoanh Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Căn nhà mẹ chồng ở đã cũ kỹ lắm rồi, em nhớ có lần chồng bảo:
Mẹ chồng mất không nhắm mắt mà mấy anh em nhà chồng vẫn cố hỏi: Bà giấu sổ đỏ ở đâu
Ảnh minh họa

"Hồi trước cũng họp gia đình xem có nên xây nhà to lên không rồi. Nhưng mà các anh chị đều bảo không cần. Xây lên sau này có chia nhau đập đi lại mất công."

Thế là các anh chị vẫn để mẹ với cô út chưa lấy chồng ở trong căn nhà 2 tầng cũ kĩ đó. Chị cả chồng em sinh năm 71, 2 đời chồng rồi nhưng vẫn chẳng ổn định. Đàn bà gì mà suốt ngày lô đề, cá độ. Có lúc dân anh chị vào tận nhà mẹ chồng em đòi tiền.

Mà bà chị chồng em dẻo mỏ lắm nhé, dạy đời người khác thì ôi hay thôi rồi. Vì em làm có tí liên quan đến văn chương báo chí, nên bà ấy nói chuyện với em cũng khá nể nang. Thỉnh thoảng lại bảo:

"Mợ thông cảm. Chị cũng chẳng muốn rơi vào hoàn cảnh này đâu, cơ mà đời đó bạc với chị quá nên chị mới vậy! Đời chị có nghiệp từ kiếp trước nên mới khổ thế."

Em cũng động viên thôi, chứ chả nhẽ lại nói thật lòng mình là: "Nghiệp ở cái máu của bà ấy! Khi nào máu chưa ngừng chảy trong người thì nghiệp còn nặng lắm!"

Ông anh thứ 2 thì là dân làm ăn, kinh doanh nhà đất, cũng làng nhàng chứ không giàu. Nhưng ông ấy bẩn tính và tham lam thôi rồi, thỉnh thoảng lại đưa người về xem đất nhà mẹ chồng em. Ông đấy không ra mặt nhưng được chị vợ, lần nào về cũng ra vẻ tỉ tê với mẹ chồng em kiểu như:

"Đợt này bà ốm thế? Bà phải ăn nhiều vào. Con vừa đi Lai Châu về, mua cho bà chai mật ong tốt lắm."

Mồm dẻo thế thôi nhưng mà mỗi lúc mẹ chồng ốm chị ấy chẳng bao giờ chăm cả. Bà có nằm viện thì chỉ đáo qua tí rồi lại kêu bận cái này, bận cái kia rồi mất dạng.

Mẹ chồng em 68 tuổi nhưng nhìn cứ như là 80 ấy, trông bà cứ khổ khổ thế nào ấy. Em không biết trước đây ra sao nhưng từ hồi về làm dâu đến giờ em thấy mẹ đến là khốn khổ. Người ta bảo "10 con không nuôi nổi 1 mẹ", quả đúng chẳng sai tí nào, ngay ở trong nhà chồng em chứ đâu xa. Mẹ chồng em đẻ tận 4 người con mà hầu như chả nhờ vả được con nào. Bố chồng em thì mất cách đây 20 năm rồi, một mình bà bươn chải kiếm tiền nuôi 4 con không phải là chuyện đơn giản.

Căn nhà này là phần của bố mẹ chồng từ đời ông bà để lại. Vợ chồng em thì làm cách nhà cả 50 km nên cũng mua đất mua nhà rồi. Hồi mẹ chồng bị ốm, về họp gia đình ai cũng nói mình bận nên không chăm bà được. Mỗi cô út đang học Đại học bảo:

"Thôi em bảo lưu nửa năm để ở nhà chăm mẹ!"

Mẹ chồng em nằm liệt giường mấy tháng thì "đi". Hôm đấy đang đi làm, anh chồng gọi bảo về ngay mẹ đang yếu lắm rồi. Về đến thì thấy mấy anh chị quây quần đủ cả. Chồng em lao vội vào thì thấy mẹ đã lịm đi rồi, nhưng mà bà không nhắm mắt được.Em nghe thấy chị chồng hét to lắm:

"Mẹ ơi, còn cái sổ đỏ quan trọng thế sao mẹ không nói cho bọn con biết là mẹ để đâu?"

Anh trai chồng cũng vừa lay mẹ vừa đế thêm:

"Mẹ mang đi làm gì hả mẹ?"

Em thấy cay đắng không thốt nên lời. Lúc đấy cô út vừa khóc mẹ, vừa bảo:

"Các anh chị bị sao thế? Quá đáng vừa thôi, để cho mẹ đi thanh thản!"

Đấy, em thật không thể tưởng tượng nổi, sao họ lại có thể tệ đến thế, moi xương moi tủy của mẹ đến tận hơi thở cuối cùng. Em giận lão chồng lắm, lão là loại 3 phải, chả tỏ ra tranh phần cũng không tỏ ra phản đối các anh chị. Lão cứ im im như là ngồi đấy chờ ai muốn tranh sao thì tranh, kiểu gì tôi chẳng có phần. Lão làm thế khiến em không chấp nhận nổi, đây là cái tội bất hiếu, chứ chẳng phải đùa nữa. Nhất định sau 49 mẹ chồng, em phải nói cho lão một trận cho tỉnh ra.

   

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật