Anh sẽ cầm tiền và yêu em

Kute Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
“- Nếu anh nghĩ tiền có thể mua được tình cảm của con người thì em muốn mua tình yêu của anh.“
Anh sẽ cầm tiền và yêu em
Ảnh minh họa

Việt chào mọi người rồi rời buổi sinh nhật. Nó phóng xe vào trong hồ...

Nếu là trước đây... Nó chỉ nghĩ đơn giản tìm 1 ai đó ôm nó thật chặt cho đến khi nào nó cảm thấy phát chán ... rồi mùa đông sẽ qua nhanh cùng với thứ tình cảm vớ vẩn cũng qua nhanh. Nó mỉm cười, bật lửa châm điếu thuốc, hít 1 hơi thật sâu rồi khẽ thở dài để làn khói tan vào khoảng không lạnh lẽo ... Nếu cô ấy không phải là gái bao thì cô ấy sẽ là của nó ... Nếu cô ấy không cần tiền hơn tình yêu của nó thì nó có thể cho cô ấy nhiều hơn cô ấy cần. Nhưng ai biết được chứ. Gái chỉ sống vì tiền, đâu có được phép sống vì tình yêu đâu.

Điếu thuốc tàn dần sau những suy nghĩ miệt mài. Nó vứt điếu thuốc xuống đất rồi nổ máy đi.

***

Gió khẽ hất nhẹ mái tóc mềm vàng ánh để lộ đôi vai đang run lên vì lạnh. Ánh mắt cô bé ướt át như sương đêm hướng về phía Việt rồi khẽ nghiêng đầu mỉm cười. Việt không thấy lạ , cô bé ấy chắc cũng chỉ mỉm cười với nó vì vẻ ngoài của nó, và vì thứ vật chất bao bọc xung quanh nó.

Việt mỉm cười lại rồi đi tiếp. Lúc này thì không có cái gì níu được chân nó lại. Nó về nhà trong sự mệt mỏi đầu óc thật sự. Đêm trôi trong khói thuốc làm cay đôi mắt thao thức.

Sáng! Thức dậy trong mệt mỏi. Mẹ Việt vào phòng mở tung rèm cửa làm ánh sáng chiếu vào mặt khiến Việt nhăn mặt...

- Chuyện ra ở riêng của con mẹ tính rồi - Mẹ ngồi xuống giường đặt tay lên hông Việt.

- Mẹ đồng ý à? - Việt bật dậy.

- Với 1 điều kiện. - Mẹ Việt đứng dậy ra chỗ cửa sổ.

- Điều kiện gì đây? - Việt chán nản nằm xuống.

- Đưa bạn gái về nhà giới thiệu với mẹ. - Mẹ quay lại nhìn Việt.

- Việc con ra ở riêng liên quan gì đến bạn gái? - Việt lại bật dậy quay ra nhìn mẹ.

- Mẹ hơi nghi ngờ về giới tính của con đấy. - Mẹ Việt nhún vai rồi bỏ đi ra ngoài.

Việt ngơ ngác trước câu nói của mẹ ... Nó bần thần "Giới tính của mình có gì mà nghi ngờ???", Việt vùng chăn ra chạy theo mẹ...

- Giới tính của con làm sao? - Việt hét ầm lên.

- Con xem mặt mũi con đi. - Mẹ quay ra nhìn Việt.

- Mặt mũi con làm sao? - Việt đưa tay lên mặt.

- Lúc nào cũng nhẵn nhụi.

- Con không thích để râu.

- Xem cách ăn mặc của con đi.

- Con ăn mặc làm sao?

- Quần áo gì mà bó sát sàn sạt.

- Bây giờ đứa nào chả mặc như thế.

- Xem lại bạn bè con đi.

- Bạn bè con làm sao?

- Sao không thấy đứa con gái nào?

- Con không thích. - Việt cau có.

- Cái đấy chính là vấn đề đấy, dẫn bạn gái về, không thì miễn đàm phán.

- Mẹ!!! - Việt hét lên.

Mẹ mặc kệ Việt đứng ấy càu nhàu. Bà bỏ vào phòng. Mặc kệ đứa con bé bỏng duy nhất đứng đấy gào thét, bà chỉ cười rồi đóng cửa phòng lại.

Việt thở dài. Vì nó biết cái tính trẻ con của mẹ. Mẹ một mình nuôi nó và xây dựng cả 1 cơ ngơi không phải là nhỏ và dễ dàng. Mẹ sinh nó ra từ lúc mẹ còn trẻ, mẹ đánh mất nhiều thú vui trong cuộc sống thời trẻ nên giờ mẹ quay sang hành hạ nó làm vui.

Việt đeo cặp đi đến trường. Ít ra Việt cũng không mải chơi mà ngu dốt đến mức không thi được vào đại học. Trong mắt những đứa ở lớp, Việt như 1 đứa con trai hoàn hảo. Nhưng chẳng ai biết được có những gấp khúc trong con người ấy.

***

tiết đầu trôi qua.

Giải lao giữa giờ, Việt ngồi lên mép bàn chân đặt lên thành cửa sổ nhìn ra ngoài. Nó nhìn theo bóng cô gái khóa trên cười đùa bên kia hành lang. Nhìn cái vẻ mặt vui vẻ và hạnh phúc kia, ai mà biết được cô ấy đã làm gái bao được 3 năm rồi. Người con gái đầu tiên nó muốn gắn bó, người con gái đã nói với nó 1 điều cay nghiệt "Khi nào em làm ra tiền và bao được chị, chị sẽ dành tình yêu và thời gian cho em"...

Việt bật cười cúi đầu khi nghĩ lại điều ấy. Nó thở dài và nghĩ "Nông cạn thật đấy". Nếu cô gái ấy biết nhà Việt giàu thì sao nhỉ? Chắc cô ấy sẽ nói khác. Việt cảm thấy cú vấp ấy là 1 bài học lớn. Với nó, chỉ cần bỏ tiền ra là mua đc tình yêu của bọn con gái. Ai đã nói "Cái gì không mua được bằng tiền thì được mua bằng rất nhiều tiền"...

- Mày đang nghĩ gì thế? - Phong vỗ vai Việt

- Mẹ tao đồng ý cho ra ở riêng với 1 điều kiện - Việt nhảy xuống khỏi bàn đứng nhìn ra cửa sổ.

- Điều kiện gì thế?

- Tao phải có bạn gái. - Việt tựa người vào thành bàn.

- Uầy! Đơn giản thế thôi à? Mày cứ hô 1 cái là khối đứa nó chờ mày chọn. - Phong vỗ vai.

- Không đơn giản đâu, bây giờ tao chả có cảm tình với đứa nào.

- Thì cứ nhận bừa 1 đứa đi, rồi khi nào ra ở riêng được thì bùng.

- Mày không hiểu à? Bạn gái ở đây theo í mẹ tao là sẽ là vợ đấy.

- Ặc! Mẹ mày thâm thế? - Phong tựa lưng vào cửa sổ nhìn Việt.

- Nên là chắc tao hết í nghĩ ra ở riêng rồi. Mẹ tao mà thích con bé tao dẫn về thì cả đời tao phải dính vào nó à?

- Thế là mày sắp phải lấy vợ hả? - Phong cười.

- Tao không thích, tao thích tự do mới đòi ở riêng, tự nhiên lấy vợ thì bằng hòa à?

- Cũng đau đầu đấy.

....

Chiều. Bóng chiều nắng còn chưa tắt, cái lạnh dần tan đi. Trời sắp tối, Việt đi xe trên đường về. Nó cảm thấy chán nản khi bắt gặp Trang, cô gái bao, người đầu tiên nó yêu, đang vui vẻ đằng sau chiếc SH 2009 trắng phóng vụt qua.

Đi học Việt không bao giờ lấy xe đẹp ra đi, nó nghe lời mẹ, không được khoa trương, bởi sự khoa trương làm những đứa con gái xung quanh anh sống với anh bằng sự giả dối.

Tối.

- Việt hả? - Phong điện thoại cho Việt .

- Gì thế ông?

- Tôi nhờ ông việc này cái. Ông sang nhà tôi nhé. - Phong nói rồi cúp máy.

Việt nhìn điện thoại ngơ ngác một lúc rồi thay quần áo dắt xe ra. Nó không biết là có việc gì mà Phong gọi nó gấp như thế. 

- Mày vào nhà đi, có chuyện rồi... - Phong vội vã.

Việt chỉ im lặng đi theo Phong. Phong dẫn Việt vào phòng. Trong phòng có 1 đứa con gái đang ngồi trên giường quay mặt ra phía cửa sổ. Trông không khí bao quanh con bé u sầu ảm đạm.

- Em gái tao đấy. - Phong nói.

Việt ngồi xuống cái ghế bông ở gần tủ quần áo. Nó gật đầu.

- Nó bị thằng người yêu lừa. - Phong ngồi lên đầu giường nói.

- Thế giờ thất tình đấy hả? Mà lừa cái gì?

- Lừa tiền, lừa tình, còn không biết bị lừa gì nữa không. - Phong nói.

- Anh đừng nói linh tinh nữa - Con bé quay lại nói.

- Thế sao 1 tháng nay ngày nào cũng khóc thút thít là làm sao? - Phong nổi nóng.

- Anh không biết gì thì đừng nói linh tinh. Em chỉ bị lừa tiền thôi. - Con bé đánh vào lưng Phong.

- Thế giờ muốn đòi lại tiền à? - Việt nhìn Vy (tên em gái Phong) hỏi.

- Em chả biết làm sao cả. - Vy ngồi phịch xuống đệm.

- Đấy, lúc chiều về nhà khóc mếu như con điên. - Phong thêm thắt.

- Em có khóc đâu, mắt em đỏ đấy chứ.

- Thế nó lừa bao nhiêu tiền của em? - Việt hỏi.

- Thôi anh ạ. Em xấu hổ lắm - Vy cúi mặt.

- Bây giờ tôi chỉ nhờ ông 1 việc. - Phong nói.

- Ừ, ông cứ nói đi. Tôi giúp được tôi giúp ngay. - Việt dập điếu thuốc vào gạt tàn.

- Từ giờ mày đón đưa con bé hộ tao nhé!

- Để làm gì?

- Chẳng phải mày cần người yêu đưa về ra mắt mẹ à?

- Em mày á? Chẳng may...

- Nó đồng ý là sau khi mày ra ở riêng thì nó sẽ bỏ mày theo kế hoạch. - Phong vỗ vai Việt.

- Đổi lại gì không?

- Thì mày làm người yêu nó, để thằng kia đừng bám con bé nữa.

- Ý em gái mày sao? - Việt hất hàm.

- Con bé ngốc này thì biết cái gì, từ giờ mày để í nó hộ tao, tao bận học tiếng để năm sau đi nước ngoài.

- Sao anh bảo em ngốc? - Vy lên tiếng.

- Không ngốc mà đưa cả chục triệu cho thằng mất dạy kia à? - Phong tức giận hét lên.

Việt cười. Ước gì nó cũng có 1 đứa em gái. Giờ nó mới nhớ. Vy ở với mẹ Vy nên thảo nào chưa bao giờ Việt gặp Vy. Bố mẹ Phong li dị khi 2 anh em nó còn bé. Mỗi người ở 1 nơi. Bố mẹ không cho 2 anh em gặp nhau vì cả 2 ông bà già đều đi bước nữa rồi. Hôm nay có chuyện nên Vy chạy về ôm ông anh khóc lóc. Nó lấy tiền mua điện thoại mẹ cho nó đưa cho người yêu... haizzz .. Con gái bây giờ vẫn có những người "ngu" như thế á? Con bé cũng lớp 12 rồi còn gì? Chỉ kém Việt có 2 tuổi.

- Mai mấy giờ em đi học? - Việt rút điện thoại ra.

- Dạ, 12h. - Vy trả lời.

- Em lưu số điện thoại của em vào máy anh xong nháy sang đi. - Việt đưa điện thoại cho Vy.

- Vâng. - Vy cầm máy làm theo lời Việt.

- Mà này, giả vờ thôi nhé. Đừng có vớ vẩn thật đấy! - Phong nói.

- Yên tâm đi, đi với tao em gái mày lúc nào cũng nguyên vẹn. - Việt đùa, cười to.

Ba đứa nhìn nhau cười. Việt thấy từ hôm nay chắc sẽ có nhiều việc để làm ấy. Đầu tiên cứ đưa Vy đi học rồi đi chơi cho quen quen nhau rồi tiến hành kế hoạch với mẹ. Chắc sẽ thuận lợi. Con bé không có vẻ gì là xấu xa đê tiện...

Vy mệt nhoài chìm vào giấc ngủ. Vẫn cảm giác hơi ấm đôi bàn tay xa lạ đâu đấy. Nó thấy đau vì bị lừa dối. Mẹ mắng cho một trận xối xả vì làm mất tiền mẹ cho mua điện thoại. Vy chỉ biết im lặng và khóc trong phòng rồi ngủ thiếp đi. Nó trách bản thân còn dại khờ quá.

....

Điện thoại réo lúc Vy đang ăn cơm chuẩn bị đi học, là Việt gọi. 

- Dạ em nghe.

- À anh sang đón bây giờ, em chuẩn bị xong chưa?

- Dạ em xong rồi, anh ăn cơm chưa ạ?

- À, anh chưa. Anh vừa ngủ dậy. Mẹ anh đi làm nên ăn trưa ngoài.

- Sang ăn cùng em. Mẹ em đi làm rồi. E tự nấu cơm ăn.

- Ok. Lâu không được ăn cơm.

15 phút sau Việt bấm chuông cửa nhà Vy. Có lẽ chưa bao giờ Việt ăn một bữa cơm nào do một đứa con gái nấu... và ngon như vậy. Cơm nóng, canh ngọt, thức ăn đậm đà. Việt thấy vui vui.

- Em thích nấu nướng à?

- Vâng, có mục đích đấy anh ạ.

- Mục đích gì? - Việt chăm chú.

- Nấu thật ngon cho chồng em ăn.

Việt bật cười vì câu nói của Vy.

- Tại mẹ em chỉ mải đi làm không chăm sóc cho bố và bọn em nên mới sinh ra cãi vã, li dị nên sau này em chỉ muốn ở nhà làm 1 người vợ ngoan. - Vy cúi mặt nói.

- Em đúng là đẳng cấp số 1. - Việt xoa đầu Vy rồi đứng dậy - Mà đi đi không muộn học em.

Việt đưa Vy đến trường. Vy xuống xe, vẫy tay chào Việt. Việt cười rồi nổ máy đi. Nhưng không biết điều gì khiến nó ngoái đầu lại... và điều đó có vẻ như là đúng khi Vy đang đứng ở cổng trường vùng vằng với 1 đứa con trai. Việt thở dài quay lại...

- Bỏ ra đi, em không muốn liên quan đến anh. - Vy vùng tay.

- Anh quan tâm đến em, em làm sao thế? - Đứa con trai vẫn cố kéo tay Vy.

Việt đỗ xe lại gạt chân trống trước sự ngạc nhiên của Vy và đứa con trai. Xung quanh một vài người đứng lại xem.

- Sao thế em? - Việt tiến lại phía Vy.

- Không liên quan đến anh, anh là ai đấy? - Đứa con trai lên tiếng.

- Không học nữa, đi về nhà em. - Việt kéo tay Vy.

- Bỏ ra, thằng này mày bị điên à? - Đứa con trai hét lên.

- Thế anh là gì của Vy? - Việt điềm đạm nói.

- Người yêu được chưa? - Nó câng mặt.

- Ai là người yêu em? - Việt quay ra hỏi Vy.

Vy im lặng 1 lúc. Nó rút tay khỏi tay đứa con trai kia rồi nắm chặt lấy cánh tay Việt.

- Trường, Anh Việt là người yêu em. - Vy nói.

- Nghe rõ không? - Việt nhìn Trường.

- Em phản bội anh à? - Trường nói.

- Em biết hết rồi. Không biết ai phản bội ai. Số tiền kia em cho anh. Anh không phải nói gì nữa đâu. - Vy nắm cánh tay Việt chặt hơn.

- Hôm nay đừng học nữa. - Nói rồi Việt kéo Vy đi.

- Ngày đầu tiên làm người yêu anh đã rủ em trốn học rồi. - Việt nhìn Vy áy náy.

- Không sao. Ở lại chắc em cũng chẳng học được.

- Em thích đi đâu? Anh đưa em đi.

- Em ôm anh đc không?

- À, ừ. - Việt lắp bắp.

Vy ôm Việt. Nó tựa đầu vào bờ vai tuy không rộng của Việt, nhưng nó thấy nhẹ nhõm.

- Cám ơn anh nhé!

- Chỉ cái ôm thôi mà...

- Hơn cả 1 cái ôm...

Việt im lặng.

Việt dừng lại trước cửa nhà Vy. Nó vẫn thấy đôi mắt Vy đỏ lên, không biết vì gió hay là vì lí do ấy, nhưng nó sợ những cô gái mềm yếu. Sự mềm yếu của họ làm trỗi dậy bản năng muốn bảo vệ và che chở ở Việt...

- Em không sao chứ? - Việt cúi đầu nhìn vào mặt Vy.

- Em ok - Vy giơ tay ra hiệu.

- Ngày mai phải mạnh mẽ hơn ngày hôm nay, vì vấp ngã trong tình yêu là bước khởi đầu cho việc em cứng cáp hơn để bước vào đời. - Việt nghiêm nghị.

- Anh nói hay thế? - Vy tít mắt.

- Mình còn ngã nhiều nên ngã dần cho quen...

- Thế có vết thương nào làm anh chai sạn không? - Vy tinh nghịch.

Việt chỉ im lặng, nó cụp mắt bật cười rồi quay ra xe nổ máy. Việt không phải muốn về nhà thật nhanh, chỉ là nó chạy trốn câu hỏi chạm vào vết gấp khúc không đẹp của nó. Nó lại thấy không biết làm gì bây giờ. Nó không chơi bời nhiều, ít va chạm, nên đôi lúc nó chẳng khác nào 1 đứa trẻ lạc lối cần giúp đỡ...

Lại phóng về phía hồ... Nó ngồi lên xe nhìn ra xa... Có lẽ điều đó khiến con tim nguội dần, thôi thổn thức...

- Này, xe đẹp đấy! - Giọng một ng con gái vang lên sau lưng Việt. Nó biết cái giọng nói quen thuộc ấy.

- Anh biết là em thích. - Việt không quay lại.

- Tại sao anh không có nó sớm hơn? - Trang vòng tay qua eo Việt.

- Để làm gì?

- Chẳng phải em sẽ chạy về phía anh ngay từ đầu nếu anh giàu có sao?

- Mẹ anh giàu có, anh thì không...

- Của mẹ anh, cũng là của anh.

- Em nông cạn quá đấy! - Việt gỡ tay Trang ra, bật cười rồi xuống xe.

- Em chỉ tin vào những gì trước mắt em nhìn thấy, em không cần quan tâm cái về sau. - Trang quay đi nhún vai

- Chính vì thế trong cuộc sống của em không bao giờ có thêm anh. - Việt nói.

- Bây giờ em sẽ bổ sung nhé. - Trang quay lại, vẫn nụ cười vô tư cũ.

- Anh có người yêu rồi. - Việt nhìn Trang.

- Em vốn dĩ không quan tâm. - Trang im lặng 1 lúc rồi mỉm cười nói.

- Vậy em quan tâm điều gì?

- Là anh có cần đến em hay không? - Trang đặt tay lên má Việt.

- Đã từng cần, nhưng giờ thì anh có nhiều việc để làm hơn là chạy theo một cái đã lỗi thời - Việt cau mày nói rồi lên xe.

- Em biết là anh yêu em. Em đã không nhận ra điều đó sớm. - Trang hét lên.

Việt không nói gì. Nó chỉ im lặng rồi nổ máy đi. Nó muốn chấm dứt sự lằng nhằng không đáng có giữa nó và Trang. Thật nực cười khi nó hạnh phúc, nó đau đớn và ngã gục tất cả lại chỉ vì một cô gái bao.

Ngửa mặt cho nước xả vào mặt, nó cố đẩy những gì Trang nói đi. Liệu có bao giờ nó thanh thản quên Trang một cách không day dứt không? Chắc là ngày đó sẽ đến, nhưng nó phải chờ trong bao lâu?

....

Việt ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

***

Trưa nào cũng vậy . Việt qua nhà Vy ăn cơm rồi đèo Vy đến trường sau đó cũng đi học. Hôm nào không học thì Việt về nhà ngủ rồi nhờ Phong đánh thức để đi đón Vy. Nó không cảm thấy chán. Nó chỉ nghĩ đơn giản là có thêm một đứa em gái, có việc để làm... và quan trọng là nó thấy vui vui.

1 tháng trôi qua trong vui vẻ, mọi việc như dần dần có thể đi vào kế hoạch.

Thứ 7 Việt hứa đưa Vy đi chơi để chuẩn bị cho sáng chủ nhật này sẽ đưa Vy về nhà gặp mẹ. Cần bàn bạc nhiều và lên cả 1 kế hoạch dài.

Việt bấm chuông cửa. Sáng thứ 7, cả Vy cả Việt đều được nghỉ học. Vy hơi ngạc nhiên khi thấy Việt đến sớm như vậy mà không nói trước.

- Anh nghĩ rồi. - Việt lắp bắp.

- Anh nghĩ gì?

- Mai anh đưa em về gặp mẹ anh.

- Nhưng mà em sợ lắm.

- Chỉ là giả vờ thôi mà.

- Nhưng mẹ anh dễ tính không?

- Mẹ anh dễ tính lắm, em đừng lo.

Vy mỉm cười. Nó đứng dậy vỗ vai Việt tạo sự yên tâm rồi đi vào bếp.

- Em làm gì thế? - Việt đứng lên nhìn theo Vy.

- Em nấu cơm. - Vy quay lại ngơ ngác.

- Thôi hôm nay anh khao em đi ăn.

- Ăn cơm chiên thập cẩm nhé.

- Ừ đi!

- Đi đâu?

- Ơ, đi ăn.

- Anh nấu đi, nấu để cho em tự tin mai về nhà anh. - Vy tủm tỉm.

- Nhưng anh không biết nấu.

- Để em dạy anh. - Vy chạy lại kéo tay Việt vào bếp.

Việt chỉ im lặng đi theo dù là lòng bị bắt ép ...

Cuối cùng cũng xong. Nhưng Việt nghĩ là không ăn được. Nó không dám ăn. Ngồi đeo cái tạp rề nhìn Vy nghiêm trọng. Vy cầm cái thìa lên...

- Anh thả lỏng ra... yên tâm, dù không ngon em cũng ăn hết. - Vy đưa 1 thìa lên miệng...

- Nhưng anh đói lắm. - Việt nhìn theo cái thìa.

- Uầy... ngon lắm. - Mắt vy long lanh nhìn Việt.

- Để anh thử. - Việt cũng thử 1 thìa ăn.

- Đúng không?

- Đói nên ăn cái gì cũng ngon... - Việt cười xòa rồi tiếp tục ăn...

Mọi chuyện có lẽ càng lúc càng thú vị. 

- Đi xem phim anh nhớ. - Vy nhìn Việt chờ đợi.

- Anh không thích xem phim đâu, buồn ngủ lắm.

- Em không thích xem phim tình cảm, mà có buồn ngủ thì cho anh mượn vai.

- Chiều em nhất đấy.

...

Vy chạy vào quầy mua vé. Nó giành với Việt. Nó thích thế. Việt cũng thấy thoải mái, nó thấy Vy cũng đáng yêu và luôn làm người khác yên tâm và thoải mái.

- Người yêu anh đáng yêu nhỉ?

Trang đột nhiên xuất hiện, tựa đầu vào vai Việt. Việt im lặng không phản ứng gì. Trang như một bóng ma lởn vởn quanh Việt trở thành điều không có gì là lạ.

- Giờ anh đổi khẩu vị sang trẻ con à?

- Ít ra, đấy sẽ là vợ anh...

- Em vẫn chờ anh mà...

- Xin lỗi vì có người khác đang chờ anh. - Việt nói rồi đi ra chỗ Vy. Nó mặc kệ Trang đứng đấy. Nó muốn đi đến chỗ Vy thật nhanh để tìm lại cái sự yên bình vừa bị Trang cướp đi.

- Ai thế anh? - Vy đưa vé cho Việt rồi nhìn Trang.

- Bạn cũ thôi.

- Vào đi anh. Hay lắm.

Việt nắm lấy cánh tay Vy. Vy không thấy lạ, Việt rất hay nắm cánh tay Vy...

***

Sáng chủ nhật.

- Mẹ, con đi đón bạn gái sang đây! - Việt ngó đầu vào bếp nói to.

- Ừ. - Mẹ Việt tỉnh bơ như biết trước.

- Con đi đón bạn gái đấy! - Việt nói lại như sợ mẹ không nghe rõ.

- Mẹ biết rồi, đi nhanh không con bé đợi.

Việt khó hiểu. Nó cứ nghĩ mẹ nó sẽ vồn vã, thích thú vậy mà mẹ lại tỉnh bơ như không có chuyện gì! Không sao, nó sang đón Vy đã.

"Em ra ngoài cửa đi , anh đang ngoài cửa rồi" - Việt nhắn tin cho Vy vì biết mẹ Vy ở nhà nên không dám gọi.

Vy bước ra. Vẫn dịu dàng như cũ. Vẫn cái vẻ khiến Việt cảm thấy yên tâm.

- Mẹ anh dễ tính thật không? - Vy ngập ngừng đứng ngoài cửa.

- Đây là lần đầu tiên anh dẫn bạn gái về nhà nên anh chưa biết.

- Thế mà anh bảo mẹ anh dễ tính lắm?

- Anh nói thế cho em yên tâm.

***

Việt chạy vào bếp gọi mẹ, bà đi ra, bà mỉm cười với Vy. Việt đang định giới thiệu thì mẹ Việt kéo luôn Vy xuống bếp... 2 đứa ngơ ngác.

- Mẹ ơi, Vy là khách mà. - Việt lầm bầm ở cửa bếp.

- Không sao đâu anh. - Vy quay ra cười.

- Anh bị đàn áp rồi. - Mẹ Việt nói.

- Em về phe nào thế? - Việt đứng cạnh Vy.

- Tất nhiên là về phe anh nhưng vẫn dưới quyền của mẹ.

Việt lại xoa đầu Vy như mọi khi. Nó thấy Phong thật thích khi có 1 đứa em gái như vậy. Nó cười thoải mái. Bữa cơm vui vẻ giữa ba người kết thúc. Vy ngồi ở ghế ngoài sân với Việt. Đôi mắt Vy vẫn vậy .. lúc nào cũng ướt át và như biết cười.

- Giá như chuyện này sẽ không phải kết thúc anh nhỉ? - Vy đột nhiên nói.

- Gì cơ em? - Việt vờ không nghe thấy.

- À không! Em mong mọi chuyện suôn sẻ.

- Ừm. Cám ơn em. - Việt cười nhìn Vy.

- Sao mà cám ơn?

- Những ngày vừa rồi, anh cảm thấy như có một điểm... - Việt cúi mặt

- Em rất giỏi việc ấy mà. - Vy đặt tay lên má Việt.

Sự ân cần của Vy làm Việt sững lại, hai đứa im lặng nhìn nhau. Có lẽ cảm xúc đang đánh lừa hai con tim...Việt khẽ cúi đầu sát lại phía Vy, Vy cảm giác được đó sẽ là một cái hôn dịu dàng, không nồng nàn hay sâu sắc... Nó nhắm mắt lại và chờ đợi.

- Muộn rồi hai đứa ngồi ngoài đấy cảm đấy! - Mẹ Việt đột nhiên xuất hiện.

Hai đứa chết sững. Vy ngượng quay đi, còn Việt chỉ biết cúi mặt cười.

- Anh đưa em về nhé. Mai còn đi học.

- Dạ. Cũng muộn rồi. Để em chào mẹ.

Vy lon ton vào chào mẹ Việt. Hai người còn thầm thì cười cười một lúc Vy mới ra cổng. Việt đứng đợi sẵn, vẫn như mọi khi hai đứa nhìn nhau cười rồi Vy mới lên xe. Nhưng hôm nay khác. Việt kéo cánh tay Vy vòng qua eo rồi quay đầu lại:

- Như này mới giống là người yêu. - Việt khẽ cười.

Vy chỉ im lặng làm theo Việt. Nếu đơn giản chỉ là một cái ôm thì người ta có thể nói Hạnh Phúc đơn giản chỉ là một cái ôm. Và rõ ràng Vy cảm nhận thấy..Cái ôm này không phải ôm an ủi như lần đầu tiên, nó là cả 1 sự ấm áp len lỏi vào từng nhịp cảm xúc nơi lồng ngực Vy. Nó siết vòng tay chặt vì nó biết..Nó yêu Việt mất rồi!

...

Việt nổ máy đi nhanh và khuất dần phía cuối ngõ. Vy mỉm cười nhẹ nhõm rồi đi vào nhà. Tiếng chuông điện thoại réo, Vy vội lấy điện thoại trong túi xách vì nghĩ là Việt. Nhưng không phải.

- Dạ, cháu nghe! - Vy nghe máy/

- Việt về chưa cháu?

- Dạ anh ấy về rồi bác.

- Thế cháu thấy Việt thế nào rồi?

- Hình như anh ấy mở lòng hơn rồi.

- Ừ , bác không muốn nó nghĩ mãi đến đứa con gái kia.

- Cháu nghĩ là anh ấy đang rất cố gắng.

- Bác cám ơn cháu nhé.

- Nhưng làm thế , liệu có làm tổn thương anh ấy không ạ?

- Cháu yêu nó rồi đấy à?

- Dạ ... cháu ...

- Không thì tốt vì bác sợ nó mới là người làm cháu tổn thương, cháu cứ cầm tiền trả nợ cho anh cháu đi, còn lại bác sẽ lo.

- Vâng, cháu sẽ cố hết sức, cám ơn bác.

Người đầu dây cúp máy. Vy thở dài. Có lẽ, Vy và bao nhiêu chuyện cô mang đến bên Việt chỉ là vì cầm tiền và giúp mẹ Việt kéo Việt ra khỏi Trang... Điều ấy không xấu mà, nhưng nếu Việt biết thì sao nhỉ? Vy thấy lo, nó sợ mất Việt. Trong tích tắc, ánh mắt thất vọng của Việt chợt hiện lên gợn lên sự lo lắng của Vy.

***

Việt đến đón Vy, đưa Vy đi học như mọi khi. Và nó đến trường.

Nó vẫn bắt gặp Trang, người làm nó luôn phải lo nghĩ. Liệu đến bao giờ Trang thực sự dừng lại và sống 1 cuộc sống bình thường không bon chen? Rồi Việt tự trả lời: "Có con nghiện nào nói không thèm thuốc đâu." Việt cụp mắt quay đi, nhưng Trang vẫn vậy, luôn vô tư như không có chuyện gì xảy ra, nó bám lấy cánh tay Việt:

- Nhìn em xong đi là sao? - Trang rảo bước bên Việt thân thiết.

- Nhìn để xem bao giờ em thay đổi.

- Anh muốn em thay đổi sao không bao giờ anh nói là anh muốn em thay đổi? - Trang đột nhiên đứng trước mặt Việt nói.

- Em làm sao đấy? - Việt ngạc nhiên.

- Anh muốn em thay đổi, anh chỉ cần nói em đừng như thế nữa, nhưng anh lúc nào cũng làm ra vẻ im lặng, đau khổ rồi chịu đựng... anh mới là người cần thay đổi.

- Em hiểu gì mà nói thế? - Việt chau mày.

- Em hiểu, anh đồ thần kinh! - Trang bỏ đi.

Việt thấy lạ. Nó không hiểu sao đột nhiên Trang lại nói như thế và nó nghĩ đúng thật, nó chưa bao giờ nói với Trang là mong Trang thay đổi. Nó thấy buồn vì đã không nghĩ ra điều đó từ đầu, nhưng đúng là nó chưa bao giờ nghĩ đến điều đơn giản ấy. Vì nó nghĩ Trang sống vì tiền không phải vì cảm xúc.

Việt thẫn thờ ngồi ở góc lớp. Nó nghĩ vẩn vơ về Trang, đôi lúc xen một vài í nghĩ về Vy và về chuyện tối qua.

- Mọi chuyện không tốt đẹp à? - Phong vỗ vai Việt.

- À không, tốt. - Việt cười.

- Sao ủ rũ thế? - Phong ngồi cạnh Việt.

- Không! Tao đang nghĩ vài chuyện thôi.

- Nếu 1 lúc nào đấy tao làm chuyện gì đấy khiến mày buồn mày có khinh tao không?

- Tao tin là mày làm gì cũng có lí do của nó nên trước khi khinh mày tao sẽ nghe lí do trước. - Việt nhìn Phong im lặng 1 lúc rồi nói.

- Mày hứa đấy. - Phong đấm vào vai Việt.

- Có chuyện gì à? Mày với Vy cứ hay nói những câu khó hiểu. - Việt ôm vai nhìn Phong khó hiểu.

- Không có gì đâu. - Phong nói rồi đứng lên đi.

5h. Tan học. Việt đi đón Vy còn Phong thì phải đến lớp học tiếng. Cứ nghĩ đến việc đón Vy rồi đi lang thang 1 lúc, nghe Vy ríu rít cho đỡ buồn là Việt lại tủm tỉm cười. Điện thoại rung lên. Việt vội dừng xe nghe điện thoại.

- Em Trang đây. Em vừa bị đánh ghen. Anh đến đây được không?

- Em có sao không? Em đang ở đâu đấy?

- Em đang ở gần chỗ trường cấp 3.

- Ừ anh cũng đang định đến đó, đợi anh chút.

Việt dập máy rồi lao đi. Nó quên mất cả việc đón Vy. Trang đang ở gần chỗ trường Vy. Có lẽ là nó sẽ gọi điện cho Vy bảo Vy đi taxi về trước. Nhưng rồi đầu óc làm nó quên hết mọi chuyện, quên cả việc Vy đang đứng ở cổng trường chờ nó.

Vy ngồi ở cổng trường. Nó co gối lại rồi lấy tay ôm chặt lấy chân. Nó mở điện thoại ra nhưng hết pin. Nó thở dài nhìn về phía con đường Việt vẫn đi đến đón nó nhưng trời đã dần tối mà không thấy Việt. Nó cúi đầu dùng ngón tay vẽ cái mặt mếu lên nền đất rồi tiếp tục thở dài và chờ chỉ vì Việt nhắn tin cho nó lúc chiều "Không được đi đâu, chờ a đến đón đấy".

Vậy là nó cứ ngồi đó chờ...

Trong lúc ấy thì Việt đến nhà Trang mới thuê gần đó. Trang đang ngồi co gối trên ghế. Việt xuất hiện, việc đầu tiên là nó đứng ở bậc cửa im lặng nhìn Trang, nó thấy xót xa và thương hại nhiều hơn là yêu thương. Nó tiến lại gần, Trang bỗng nhoài người ôm lấy Việt.

- Quá muộn phải không anh? - giọng Trang run lên.

- Cái gì muộn? - Việt đứng chôn chân.

- Anh sẽ không cho em quay về nữa đúng không?

- Sao em bị đánh? - Việt lơ đi câu hỏi của Trang.

- Em nói sẽ quay lại với người mà em yêu, nên anh ta ghen rồi đánh em.

- Người em yêu là ai?

- Là anh. - Trang đứng dậy rồi ôm Việt chặt hơn.

- Em đừng nói nhảm nữa. - Việt kéo tay Trang ra.

- Nhưng em cần anh lúc này hơn bao giờ hết...

- Em không sao là được rồi, anh đi về đây.

- Chỉ có anh mới lo được cho em... - Trang vẫn cố nói với theo.

- Anh không bỏ tiền ra để đổi lại bất kì 1 cái gì ở em, nên em đừng nghĩ nhiều nữa, kết thúc rồi. - Việt không quay lại nhưng nó nói rồi bước đi, không chờ Trang nói thêm 1 câu nào vì nó hiểu...Trang sẽ không bao giờ thay đổi.

Việt lao xe đi về phía nhà Vy. Nó chợt nhớ đến việc quên không báo cho Vy nhưng bấm chuông cửa mãi không có ai ra mở cửa. Nó thở dài đứng trước cửa 1 lúc thì chợt nhớ... Nó đã bảo Vy chờ đến bao giờ nó đến mới được về, không biết Vy có "ngố" đến mức đợi thật không?

Việt lại phóng xe đến trường Vy. Và đúng thật. Con bé vẫn ngồi bệt ở trên vỉa hè và nhìn xuống đất. Cảnh tượng ấy khiến Việt chạnh lòng và 1 lần nữa nó khơi dậy bản năng bảo vệ trong Việt... Nó xuống xe ngay lập tức chạy đến chỗ Vy kéo vai Vy dậy...

- Em có vấn đề gì không thế? - Việt nói to.

- Máy em hết pin chả biết liên lạc với anh kiểu gì. - Vy cười xòa.

- Em không biết đi nhờ ai về à? - Việt bực mình.

- Tại em cứ nghĩ là anh sẽ đến bây giờ. - Vy cúi mặt thấy có lỗi trong khi người có lỗi là Việt.

Việt ôm lấy Vy. Lần đầu tiên trong một tháng giả vờ yêu nhau, Việt đã ôm Vy vào lòng một cách thực sự, là thật sự muốn ôm thật chặt, là để Vy biết Việt có quan tâm đến sự tồn tại của Vy, không hề bỏ mặc Vy như vừa rồi.

- Anh xin lỗi nhé! - Việt đưa Vy về đến cổng.

- Anh có đói không? - Vy cười.

Không trách móc. Không giận dỗi. Giờ còn hỏi có đói không? Việt mỉm cười. Bình yên quá!

***

Việt mở cửa phòng mẹ nhẹ. Nhưng nó khựng lại khi nghe tiếng mẹ nói chuyện điện thoại:

- Cháu làm tốt lắm. Gần 2 tháng rồi, thằng bé vui vẻ hẳn. Bác cũng yên tâm để nó ra ở riêng. Thế số tiền ấy có đủ trả nợ cho anh cháu không? Ừ... Có gì cần thì cứ bảo bác, bác cám ơn cháu nhé.

Việt rụng rời. Chết lặng. Nó chỉ biết qua đón Vy, hôm nay là thứ 7.

Vy cười với Việt nhưng lại không hiểu vì sao hôm nay Việt im lặng hơn mọi khi. Không nói gì cả. Cả chặng đường Việt không nói gì. Nó cứ lẳng lặng đèo Vy ra biển. Vy thấy lạ nhưng lại không dám hỏi.

Việt đứng quay người nhìn ra biển, Vy im lặng bên cạnh. Những con sóng gợn lại sự lo lắng lúc trước trong Vy...

- Mẹ đưa cho em bao nhiêu tiền? - Việt đột nhiên nói.

- Anh biết rồi à? - Vy không lấy làm ngạc nhiên, nó đưa đôi mắt ướt ngước lên nhìn Việt.

- Cô cũng là chỉ vì tiền mà đến bên tôi thôi đúng không?

- Anh nghe em nói...

- Cô cũng chỉ là vì tiền mà tốt với tôi?

- Không phải...

- Cô cũng giống đứa con gái ấy, cầm tiền và làm tổn thương tôi. - Việt gắt lên nhìn Vy đầy hằn học.

- Đúng em cần tiền, nhưng không phải vì tiền mà em tốt với anh hay cố làm tổn thương anh...

- Những đứa sống vì tiền thì có điều gì là nó không làm được? Không nói được. - Việt gằn giọng như kiềm chế mọi cảm xúc.

- Em thật sự trân trọng và cần có anh. - Vy gục gối xuống nền cát.

- Giả tạo. - Việt quay mặt đi bật cười.

- Em xin lỗi. - Vy khóc...

Việt quay đi, mặc Vy ở lại. Vy một lần nữa đã dập tắt mọi sự yên bình trong lòng Việt, xé nát sự tin tưởng của Việt.

***

Vy lê từng bước tới chỗ Phong...

- Anh ơi... - Vy ôm lấy Phong.

- Đừng khóc nữa, tại anh... - Phong ôm lấy đứa em gái bé bỏng.

- Em yêu Việt...- giọng Vy vẫn run thổn thức.

Phong thương em đến ngẹn lời...

***

Vy đứng phía hồ nơi Việt thường đứng, mưa phùn làm đôi vai Vy run lên, rượu còn cay đầu lưỡi làm mọi thứ nhòa đi trước mắt.  Nó bước đi, lê đi từng bước khó khăn. Chỉ 1 tháng thôi, Việt đã chiếm tất cả những gì yêu thương nhất trong Vy.

Có lẽ là cuộc chơi đã kết thúc ..

Có lẽ là em đã không còn cơ hội để vực dậy lòng tin trong anh dành cho em...

Những thúc giục nơi con tim làm bước chân Vy dừng lại trước cổng nhà Việt... Lấy hết can đảm và chút men còn lại nó rút máy gọi cho Việt... Nó đợi. Nhưng mãi không thấy Việt ra. Hết hi vọng thật sự.

- Mấy giờ rồi em còn chưa về nhà đi? - Việt xuất hiện trước mặt Vy.

- Em muốn gặp anh ... - Nước mắt Vy rơi xuống, mắt nó nặng trĩu.

- Em đi về đ.i - Việt lấy chìa khóa mở cổng.

- Em không lừa dối anh. - Vy ôm lấy phía sau Việt.

- Em đi về đi. - Việt gỡ tay Vy ra rồi quay lại gắt.

Vy thất vọng thật sự. Nó cố kiềm nén nhưng nước mắt không ngừng rơi ra... Rượu đang dần làm nó mất lí trí .

- Anh cầm đi. - Vy kéo tay Việt rồi đặt vào tay Việt 1 sấp tiền được xếp gọn gàng.

- Em làm gì vậy? - Việt ngạc nhiên.

- Nếu anh nghĩ tiền có thể mua được tình cảm của con người thì em muốn mua tình yêu của anh.

- Em say à? - Việt quay đi thở dài rồi cúi xuống nhìn vào mặt Vy.

- Anh đừng nói gì cả. Cầm tiền, và yêu em ...

Việt đưa Vy vào nhà. Vy say đến ngất đi. Bỗng dưng sự yên bình trong lòng Việt trỗi lên một cách kì lạ. Nó vuốt khẽ mái tóc Vy, má Vy ửng hồng vì sức nóng của rượu. Việt lại thở dài rồi đứng dậy ra khỏi phòng nhưng Vy bỗng nhiên nắm chặt lấy cánh tay Việt.

- Em xin lỗi...

Việt cụp mắt không nhìn Vy, nó gỡ tay Vy ra rồi ra ngoài. Nó gọi điện cho Phong đến đón Vy về. Phong đến đưa Vy đi. Nhưng nó không quên quay lại nói 1 câu với Việt:

- Tiền không phải là vấn đề, vấn đề không phải là mở mắt to mà là nghe trái tim nói. - Phong vỗ vai Việt rồi vào xe taxi đi.

Việt đóng cổng vào nhà. Tất cả đã không thể thay đổi được nữa!

***

Sắp thi tốt nghiệp. Vy chỉ biết cắm đầu vào học. Trong những giấc mơ nó vẫn tìm những cái ôm, cái nắm tay ấm áp xa lạ. Giờ nó chỉ biết học thi thật tốt vào cùng trường với Việt. Sẽ có cơ hội gặp Việt nhiều hơn.

Thật trẻ con nhưng nó lại thấy hạnh phúc.

Tối tan học, Vy dạo này lúc nào cũng vậy , nó thích chờ mọi người về hết rồi mới về.. Nó muốn giữ mãi cảm giác chờ Việt đến đón trước đây. Nó vẫn hạnh phúc và không một chút hối hận vì đã yêu thương Việt dù chưa một lần Việt nói cần đến nó.

Vy qua đường. Đường hôm nay đông thật ấy. Nó đưa tay xin đường...

Bất chợt một bàn tay nắm lấy đôi tay nó... Ấm áp... Nụ cười rực nắng đưa nó qua khỏi giấc mơ bao ngày dài...

- Anh vẫn giữ số tiền ấy... - Việt cười.

- Anh đến để trả lại à?

- Không! Anh sẽ cầm tiền và yêu em...

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật